31 thg 5, 2014

Hoàng hôn tối


HOÀNG HÔN TỐI

By Gió



Lan nhẹ nhàng đặt cây cọ xuống và ngắm nhìn tác phẩm mới hoàn thành của mình. Cô mỉm cười hài lòng. Cuối cùng thì bức tranh dang dở đã hơn 2 năm nay của cô cũng có được nét vẽ cuối cùng. Cô thấy lòng mình nhẹ nhõm như thể đã trút được một gánh nặng lớn lao – cái gánh nặng đeo đuổi cô đằng đẵng hơn 2 năm trời...

2 năm – ko phải là dài để quên một người, quên một kỷ niệm, một tình yêu 4 năm. Nhưng 2 năm cũng ko phải là ngắn cho nỗi ám ảnh, sự đớn đau và phản bội mà cô phải ôm lấy, phải ấp ủ. Bỗng nhiên, Lan thở dài. Ko phải cái thở dài hối tiếc, chỉ đơn giản là cái thở dài dành cho một quá khứ, một thời con gái nông nổi của chính mình.

Chẳng hiểu sao, Lan thích những gam màu tối và các tác phẩm của cô đều nhuốm phủ một ko khí u buồn, tĩnh lặng đến rợn người. Như bức tranh trước mặt cô - cảnh bóng đêm đang nuốt gọn những tia nắng yếu ớt cuối ngày. Gọi một cách thơ mộng thì đó là hoàng hôn. Đó là ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, đó là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, là sự đấu tranh giữa thiện và ác.

Lan cẩn thận gỡ bức tranh xuống, bọc thật đẹp và đề tên lên tấm danh thiếp rồi mang đi gửi. Đây ko phải là tác phẩm của riêng cô. Cô chỉ có nhiệm vụ hoàn thành nó – cho anh. Vì thế, anh có quyền chiêm ngưỡng khi nó được hoàn thành. Cách đây hơn 2 năm, anh đã vẽ ánh chiều tà cùng mặt trời đỏ. Để giờ đây, cô thêm vào đó là quái vật bóng tối đang hung tợn vồ lấy ánh sáng kia. Tiếp theo là gì, thì ai cũng biết – quy luật tự nhiên mà, bóng tối sẽ chiến thắng!

-------------------------***-------------------------

Thanh lặng nhìn bức tranh vừa được nhận. Nét mặt anh trầm tư và ko ai có thể đoán nổi đằng sau khuôn mặt thanh tú kia là những suy nghĩ gì. Chỉ biết anh đã đứng đó, nhìn trân trân vào bức tranh đã hơn một tiếng đồng hồ mà không hề nhúc nhích. Anh hiểu, bức tranh là thông điệp cuối cùng Lan dành cho mình.

Khác với Lan, Thanh thích những gì tươi sáng, yên ả. Anh yêu nét thơ mộng của mỗi sớm bình minh cũng như cái buồn lặng lẽ của một hoàng hôn nhuốm đỏ. Các bức tranh anh vẽ đều mang ánh sáng của thiên thần, của hoà bình và ước mơ. Nó ko đau đớn, quằn quại và nghiệt ngã như những bức tranh của Lan. Nhưng cả anh và Lan đều thấy thiếu một cái gì đó trong các tác phẩm của mình, vì vậy họ quyết định vẽ chung một bức tranh để có sự pha trộn giữa yên bình cùng giông tố. Và đây – tác phẩm mà cả anh và Lan đều dành hết tâm huyết – HOÀNG HÔN TỐI!

Cuối cùng, Thanh thở dài, anh lẳng lặng lại gần, phủ tấm màn trắng lên bức tranh trước mặt. Có thể gọi nó là kiệt tác ko? Hay chỉ là cái phá cách mà Lan muốn thể hiện, muốn chứng minh cho anh thấy? Thanh mơ hồ cảm nhận được sự bắt đầu của một kết thúc, mối tình đầu 4 năm anh dành cho cô, tình yêu cuồng nhiệt thời trai trẻ, tâm hồn lãng mạn ko chút tì vết... Tất cả đều đẹp đến ngỡ ngàng, mong manh. Đẹp, để rồi vỡ vụn...

-------------------------***-------------------------

Thanh nâng ly rượu cảm ơn lời chúc phúc của mọi người. Tiệc đính hôn của anh diễn ra đúng theo kịch bản: Trong một khách sạn có tiếng với những món ăn sơn hào hải vị, khách mời toàn những nhân vật có máu mặt trong giới nghệ thuật, bên cạnh là vị hôn thê xinh đẹp, lộng lẫy và trên khuôn mặt điển trai của anh, luôn thường trực một nụ cười – cái kiểu cười gặp ai cũng ko hề biến dạng. Thỉnh thoảng, khi cảm thấy ko bị ai chú ý, Thanh khẽ kín đáo liếc nhìn một cô gái đang ngồi dự tiệc. Anh ko bất ngờ khi Lan có mặt tại tiệc đính hôn của mình. Cô ngồi đó, thản nhiên cười nói, thản nhiên nhìn anh bằng ánh mắt ko chút dao động.

- Anh đã gửi bức tranh của chúng ta tới triển lãm tranh dành cho các hoạ sĩ trẻ sắp tới. Em ko phản đối chứ?

- Có gì mà phản đối? – Lan ngạc nhiên nhún vai – Ngay từ đầu chúng ta đã dự định như thế mà! Chỉ là... – Cô ngừng lại, như cố ý kéo dài khoảng lặng giữa 2 người - trễ mất 2 năm thôi.

- Phải! – Thanh gật đầu rồi thở dài - Chỉ 2 năm thôi!

Bữa tiệc kết thúc, Thanh dìu hôn thê của mình lên chiếc xe đời mới được trang hoàng lộng lẫy. Anh biết, khi chiếc xe này lăn bánh có nghĩa là anh cũng phải kết thúc quá khứ, kết thúc cuộc sống mơ mộng của một chàng sinh viên để đi đến con đường danh tiếng, con đường mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay, con đường anh đã lựa chọn. Khi cánh cửa xe sập lại, Thanh thoáng nhận ra một ánh mắt quen thuộc. Theo phản xạ, anh quay lại, và Lan – cô đứng đó, nhìn theo anh - vẫn bằng ánh mắt thản nhiên đến lạ kỳ...

-------------------------***-------------------------

Chính bản thân Lan cũng ko ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy khi đón nhận tin Thanh sẽ đính hôn với Ngọc – Con gái cưng của ông Chủ tịch Hiệp hội Mỹ thuật. Cô thản nhiên vẽ nốt bức tranh trong khi Nga - nhỏ bạn thân của cô liến thoắng báo tin, kể lể, trách móc. Để rồi cũng lại thản nhiên mỉm cười chúc phúc khi Thanh ngập ngừng với lời xin lỗi chưa kịp ngỏ. Ko một lời trách, ko một câu hỏi tại sao, ko một giọt nước mắt. Tất cả những gì Lan có thể biểu lộ là thản nhiên như thế.

Lan ghét sự thay đổi. Cô thích và cố giữ sự bình ổn trong mọi lĩnh vực. Cô cũng ko bao giờ để bất cứ một ai hay một việc gì ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mọi người nói Lan sống khép kín và nhàm chán. Cô mặc kệ, vì chỉ có như thế Lan mới thấy an bình, thanh thản. Khi yêu Thanh, Lan đã phá vỡ nguyên tắc của mình. Cô mặc kệ lời cảnh báo lúc nào cũng vang lên trong tâm trí. Cô đặt hết niềm tin vào Thanh, cùng anh tận hưởng hạnh phúc của tình ái. 4 năm, cả cô và anh - với ước vọng của những kẻ chưa từng biết đến sóng gió cuộc đời – đã cùng hứa hẹn, cùng say mê và cùng ước mơ. Thế rồi chỉ 2 tháng, vẻn vẹn 60 ngày, tất cả đều kết thúc, Lan trở về với con người ngày xưa một cách thản nhiên.

Thả hồn vào cơn mưa phùn ẩm ướt cuối mùa, Lan lững thững đi một con đường vô định, ko cần suy nghĩ, ko cần có mục đích, chỉ đi và cứ thế mà đi. Giá như có một bàn tay ai đó giữ cô lại, giá như có một ai đó gọi tên cô, Lan sẽ quay lại. Lan cần có một ai đó cho cô biết rằng sự tồn tại của cô là có ý nghĩa, rằng cô đang sống chứ ko phải đang tồn tại, rằng cô cần cho một ai đó... Nhưng ko, trước mắt cô là làn mưa nhạt nhoà, là dòng người nườm nượp chạy đua với cơn mưa để kịp về với tổ ấm riêng. Cô thấy mình thật vô nghĩa và lạc lõng. Bỗng nhiên, Lan bật cười, rồi cô cười thành tiếng, cười nhiều lắm, cười ra nước mắt. Cười chán thì cô khóc dù cô chẳng biết vì sao mình lại khóc. Cứ thế, Lan đi, bóng cô nhỏ dần, nhạt nhoà dần rồi mất hẳn trong làn mưa giờ đây đã trắng xoá...

--- END ---
Chia sẻ bài viết này
Facebook Email Delicious

0 nhận xét:

Đăng nhận xét