2 thg 6, 2014

Tình cố nhân - Chương 1

Chương 1: THANH NHI

Image


1.


Gió vi vu những khúc nhạc ngọt ngào trên thánh đường của nhà thờ Hoa Lệ. Trong đó đang tổ chức lễ cưới cho đôi bạn trẻ Thanh Dao và Hỷ Ly. Ngoài những lời chúc phúc tán dương cho đôi tân lang tân nương, những tiếng hoan hỷ của mọi người khi thấy Nghê Thường – phù dâu của lễ cưới hôm nay – vô tình nhận được vòng hoa từ cô dâu mới cũng rất rầm rộ. 


Hỷ Ly vui vẻ khoác tay cô bạn thân:


- Hôm nay nhận hoa của mình rồi, phải sớm ra mắt hoàng tử bạch mã đấy nhé! Đừng có để mình chờ lâu! 


Nghê Thường mỉm cười hiền hòa. Nụ cười cô thánh thiện như tiên nữ. Ánh mắt trong veo của cô lấp lánh hạnh phúc, hi vọng và niềm tin. Lòng cô khấp khởi: “Phải chăng chàng đã xuất hiện?”


Nhìn niềm hạnh phúc vô bờ trên khuôn mặt Hỷ Ly, Nghê Thường cũng cảm thấy vui lây. Cô và Hỷ Ly học cùng nhau trong Học viện Nhật Minh 5 năm, cùng làm cho một tờ báo có tiếng tại Thành phố. Hai đứa cùng san sẻ biết bao buồn, vui và thân thiết hơn cả ruột thịt. Chỉ có cô mới biết Hỷ Ly yêu Thanh Dao dường nào. Và cũng chỉ có Hỷ Ly mới hiểu, tại sao 24 tuổi rồi mà Nghê Thường chưa một lần yêu, chưa một lần rung động với bất kỳ người con trai nào đến với cô.


Đôi lúc, Hỷ Ly thương cảm cho một tâm hồn mơ mộng đến viển vông của Nghê Thường. Nhưng cô không thể hiểu tại sao Nghê Thường lại có một niềm tin mãnh liệt về kiếp trước của mình đến thế. Cô ấy tin rằng một ngày nào đó chàng bạch mã hoàng tử kiếp trước của mình sẽ xuất hiện, sẽ yêu cô, hi sinh tất cả cho cô... Vì thế, không một người con trai nào lọt vào trái tim Nghê Thường.


- Chị dâu à... – Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, cắt đôi dòng suy nghĩ của Hỷ Ly.


- Thanh Nhi! - Hỷ Ly tươi cười chào cô em chồng, một cô bé dễ thương, có nét duyên dáng của thiếu nữ mới lớn, có chút sắc sảo, lạnh lùng nhưng đẹp quyến rũ.


- Bạn chị làm rơi bông cài áo – Thanh Nhi nhẹ mỉm cười, trao cho Hỷ Ly bông hồng cài áo mà Nghê Thường vừa làm rơi.


- Ồ... chị cảm ơn! – Hỷ Ly đón lấy bông hoa, quay qua bên Nghê Thường, giọng có ý trách – Cậu làm rơi hoa cài này!


Nghê Thườngquay lại. Bất giác cô giật mình. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy... sao mà thân quen đến kỳ lạ. Đầu óc Nghê Thường trở nên trống rỗng. Cô cố gắng lôi mình ra khỏi những hình ảnh lẫn lộn của quá khứ, cố lật tìm những trang ký ức chỉ còn mờ ảo để nhớ lại xem gương mặt ấy là ai.


- Cậu không khỏe à? – Hỷ Ly đặt tay lên vai bạn khi thấy cô ngẩn người nhìn chăm chú vào Thanh Nhi – Đây là Thanh Nhi, em gái anh Thanh Dao. Còn đây là chị Nghê Thường, bạn thân nhất của chị. Hai người làm quen nhé!


“Thanh Nhi? Một cái tên rất lạ! Mình chưa từng nghe cái tên này... Nhưng sao gương mặt thì...” Nghê Thường vẫn ngẩn người nhìn Thanh Nhi với ánh mắt khó hiểu. Thanh Nhi cũng lấy làm lạ trước thái độ của Nghê Thường. Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng ngần ra và nói: 


- Chào chị! Em là Thanh Nhi!  


Nghê Thường như sực tỉnh. Cô mỉm cười bắt tay Thanh Nhi. Cô không thể nào giải thích nổi tâm trạng của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này. Có cái gì đó thân quen, nhưng lại đau đớn nhói lòng vò xé cô...


2.


- Thường Nhi!– Giọng Hàn sư phụ vang vọng.


- Dạ! Sư phụ!– Nghê Thường đang mải hái lá thuốc phụ sư mẫu, cô bé nghe sư phụ gọi liền bỏ giỏ thuốc, chạy lại khoanh tay, cúi người thưa.


- Hãy đến nhận sư muội của con đi – Hàn sư phụ gật đầu cười hài lòng chỉ vào một cô bé con, cỡ khoảng 6-7 tuổi, có gương mặt xinh xắn, làn da trắng ngần, nhưng đôi mắt khá sắc sảo, chứa một nỗi niềm u ám và gương mặt vô hồn đứng bên cạnh. – Đây là Ngọc Nương.


Nghê Thường vui vẻ chạy lại bên Ngọc Nương. Cô bé nở nụ cười hiền hòa như tiên nữ:


- Sư muội! Ta là Nghê Thường!


Ngọc Nương chầm chậm ngước nhìn Nghê Thường. Một gương mặt xinh đẹp, dịu dàng. Nụ cười âu yếm và ấm áp. Rồi lại chầm chậm, con bé cúi đầu xuống, tay không ngớt mân mê một thanh đoản đao nạm ngọc nhỏ.


Nghê Thường quay nhìn sư phụ. Như hiểu ý, Hàn sư phụ cất lời:


- Ta vừa đi chữa bệnh dưới núi, thấy con bé bị đuổi đánh, không nhà cửa, không cha mẹ, chỉ biết tên là Ngọc Nương nên dẫn về đây. Nó không có ai nương tựa thì ta cưu mang. Con là sư tỷ, hãy quan tâm chăm sóc sư muội nhé! Chờ đại sư huynh con về, ta sẽ làm lễ nhập môn cho nó!


Nghê Thường vâng lời. Cô bé thương cảm cho số phận của sư muội và thầm cảm kích Hàn sư phụ. Nếu không có sư phụ cưu mang từ một năm trước, giờ này nàng đã trở thành nữ tửu thanh lâu nơi phù hoa ô tạp...
Chia sẻ bài viết này
Facebook Email Delicious

0 nhận xét:

Đăng nhận xét