30 thg 5, 2014

Heo may xa

HEO MAY XA
♥ Gió 



1.
- Chúng ta hãy dừng lại trước khi quá muộn, anh nhé! - Cô dịu dàng cầm bàn tay anh và nhìn đầy âu yếm.

- .... - Chàng trai im lặng.

- Em biết anh yêu em và em cũng thế. Nhưng cuộc tình của chúng mình là tội lỗi. Hãy về với vợ con của anh và quên em đi. Hãy coi như thời gian qua chỉ là những gì nông nổi nhất thời. Và cả anh lẫn em đều ko cần dằn vặt cho những lừa dối. Chúng ta vẫn là bạn bè, đồng nghiệp. Được ko anh?

- Anh ko thể! - Chàng trai lắc đầu. Rồi anh bỗng đưa 2 tay lên bịt chặt tai lại - Anh ko thể tưởng tượng được việc phải xa rời em.

- Em biết đó là điều khó khăn. Nhưng vợ anh đã nghi ngờ rồi. Nếu chuyện vỡ lở ra... anh nói đi, chúng ta có vượt qua được ko?

Sau câu hỏi của cô, cả hai cùng im lặng. Mỗi người theo đuổi một nỗi niềm.

- Em sẽ lấy chồng - Tiếng cô chợt vang lên, buông thõng vào ko gian lặng ngắt. Chàng trai sững sờ ngước nhìn người yêu. Cô ko dám đối diện với ánh mắt của anh mà chỉ dám nhìn xa xăm - Em đã nhận lời cầu hôn của Tuấn.

Chàng trai vẫn nhìn trân trối vào cô. Có lẽ thông báo vừa rồi của cô làm anh quá bất ngờ đến sửng sốt và ko thể thốt nên lời. Cô gái chợt mỉm cười rồi quay nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ:

- Anh sẽ chúc phúc cho em phải ko? Anh ấy là 1 người tốt và hợp với em. Anh đã từng nói thế còn gì? Nên...

Ko để cô nói hết câu, anh ôm chầm lấy người yêu và siết chặt cô trong vòng tay. Anh ko thể chịu đựng được khi nhìn thấy những giọt nước mắt cô sắp trào ra. Bởi cô là người con gái mạnh mẽ và bản lĩnh, chưa bao giờ cô để anh thấy những giọt nước mắt của mình. Vì thế nên giờ đây anh hiểu, cô đang đau đớn đến tột cùng.

Cô cũng im lặng và như ko kìm nén được nữa, nỗi đau hoá thành nước mắt cứ thế tuôn trào ra. Anh ko biết phải làm gì để an ủi cô. Họ chịu đựng cùng một nỗi đau và cùng tìm đến những nụ hôn say đắm...

2.
Ngọc Trâm trong bộ đồ sang trọng quý phái, trông cô thật đẹp và quyến rũ. Tuy đã có một con nhưng cô vẫn đẹp kiêu sa với thân hình cân đối và nước da trắng ngần. Ở cô vừa có nét đẹp của một người giàu có, thành đạt, vừa có nét duyên dáng đầy nữ tính. Cô là một bác sĩ trẻ tuổi giỏi nhất nhì tại Khoa Ngoại bệnh viện này. Thế nhưng, dạo gần đây cô hay cáu gắt và trở nên khó tính với tất cả mọi người. Bởi ko ai ngờ được rằng chồng cô - 1 Thạc sĩ Kiến trúc tài hoa trong giới thiết kế - đang ngoại tình.

Ai cũng nghĩ rằng họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất thế gian. Ko ai xứng đôi vừa lứa hơn họ từ ngoại hình đến công danh sự nghiệp hay đạo đức, nhân cách. Họ có mối tình đẹp nồng nàn từ hồi sinh viên. Họ đến với nhau thật trong sáng và toàn vẹn. Họ lấy nhau bởi tình yêu thiết tha và kết trái khi chào đón một cậu con trai đáng yêu ra đời.

Dù là một bác sĩ bận bịu, chịu áp lực công việc cao, nhưng Trâm ko bao giờ bỏ bê chồng con. Ngược lại cô chăm sóc chồng con rất chu đáo, tận tuỵ. Cô yêu thương họ hết lòng. Vậy mà... tại sao chồng cô lại ngoại tình? Cô ko hiểu và cũng ko thể chịu đựng được sự phản bội này. Vì thế nhất định cô phải tìm xem người con gái khiến chồng cô phải si mê đến điên khùng kia là ai...

- Chị đợi em lâu ko? - Nhi xuất hiện làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Trâm. Cô tươi cười:

- Cũng vừa mới thôi, em uống gì nhé!

Nhi là đồng nghiệp của Long - chồng cô. Trong tất cả các đồng nghiệp của Long, cô chỉ quý mỗi mình Nhi bởi ở Nhi, cô cảm nhận được một tính cách vô tư, hồn nhiên, chất phác. Nhi ko xinh đẹp bằng cô nhưng rất có duyên và có khiếu ăn nói. Vì thế Trâm coi Nhi như em gái trong nhà, cô bộc bạch hết những tâm sự trong lòng mình cho Nhi:
- Chị nghĩ chắc em biết người con gái đó là ai. Chị thực sự muốn gặp mặt 1 lần, ko phải để đánh ghen hay làm ầm lên. Chị chỉ muốn xác định vì sao anh ta lại phản bội chị đi theo con bé đó.

Nhi nhìn Trâm. Ánh mắt cô chất chứa nỗi buồn và sự băn khoăn. Cô cắn nhẹ môi. Trâm ko để ý, vừa khuấy ly nước cam, cô vừa nói tiếp:

- Em đừng lo, cứ nói chị biết, chị sẽ ko nói với ai đâu. Có phải con bé đó rất xinh đẹp ko? Xinh hơn cả chị sao?

- Ko đâu ạ! Cô ta ko thể xinh đẹp bằng chị. Nhưng... - Nhi ngập ngừng.

- Nhưng sao?

- Chị ko cần phải bận tâm đến cô ta nữa đâu. Tuần sau cô ta sẽ lấy chồng và chuyển công tác vào Sài Gòn. Em nghĩ chuyện của cô ta và anh Long đã chấm dứt rồi. Vì em biết đó chỉ là chút rung động bồng bột của đàn ông thôi, chứ anh Long chỉ yêu một mình chị thôi mà.

- Thật à? - Trâm ngỡ ngàng.

- Vâng! - Nhi gật đầu thành thật.

- Em biết rõ chuyện mà sao ko nói với chị sớm?

- Em xin lỗi...

- Ko thể nói cho chị biết cô ta là ai sao?

Nhi hơi ngập ngừng. Rồi cô lắc đầu buồn bã. Cô ko thể nói sự thật cho Trâm được. Dù sao tất cả cũng đã qua, thì hãy cứ để cho nó qua đi.

- Chị à, thay vì bây giờ chị cố tìm kiếm cô ta, sao chị ko tìm cách lôi anh ấy về? Hai anh chị trước đây đã từng yêu nhau say đắm cơ mà? Chị hãy làm sao để đánh thức lại tình yêu trong anh ấy đối với chị đi. Vì sao trước đây anh ấy yêu chị? Chị hãy gọi tình yêu ấy quay lại còn hơn là chìm đắm trong ghen tuông như bây giờ. Nhất định... nhất định anh ấy sẽ tỉnh lại và bù đắp cho chị mà...

3.
- Cháu thật sự muốn vào Sài Gòn công tác chứ? Ở trong đó xã hội phức tạp và lẫn lộn lắm! - Ông Vinh lo lắng nhìn cô cháu gái hỏi.

Nhi mỉm cười ngoan ngoãn:

- Dạ ko sao đâu bác, cháu sẽ cố gắng mà. Cháu muốn được thay đổi môi trường làm việc, càng cạnh tranh thì càng tốt cho hoài bão của cháu mà bác. Bác ko phải lo đâu ạ.
- Thôi được rồi! - Ông Vinh thở dài - Vào đó có gì khó khăn cứ gọi cho bác.

- Vâng! Cháu cảm ơn bác. Cháu xin phép - Nhi nói bằng giọng đầy cảm kích.

Nhìn cô cháu gái quay lưng đi, ông Vinh thất vọng và buồn bã. Mặc dù là giám đốc giàu có, nhưng ông lại ko có mụn con nào. Nhi là con của em gái ông. Từ nhỏ 2 vợ chồng ông đã nuôi dạy và coi Nhi như con ruọt của mình. Giờ đây, nó lại muốn vào tận miền Nam lập nghiệp, để lại hai ông bà già đơn độc. Đúng là nó đã đủ lông đủ cánh và đến lúc bay đi thật rồi.

4.
Phi trường tấp nập người đưa kẻ đón. Kẻ thì phấn khởi, í ới gọi người thân mới về, người lại nức nở, buồn rầu đưa tiễn nười thân đi xa. Mỗi người một tâm trạng, nhưng đều đứng chung trên một khoảng trời: chia ly và hội tụ.

Nhi lững thững xách vali đi. Chỉ còn vài phút nữa thôi, cô sẽ bước chân lên chiếc máy bay định mệnh. Chiếc máy bay đưa cô đi xa hẳn nơi đã từng gắn bó với cô hơn 20 năm trời, xa hẳn những kỉ niệm thân thương, xa hẳn những con người cô yêu mến, và xa hẳn một mối tình đầy tội lỗi.

Lần ra đi này cô sẽ ko bao giờ quay trở lại, sẽ vĩnh biệt thực sự quá khứ và cả những gì liên quan đến anh. Cô buồn bã nghĩ đến cảnh ngày mai mọi người sẽ nháo nhào lên khi biết cô lặng lẽ ra đi ko một lời từ biệt. Và anh chắc chắn sẽ lại ngồi một góc mà phì phèo điếu thuốc. Anh sẽ giận dữ bóp mạnh cốc cà phê đến méo mó, sẽ điện loạn bấm số điện thoại tìm cô hoặc sẽ chạy thật nhanh đến nhà cô... Nghĩ đến đây, cô bật khóc. Chưa đi mà cô đã thấy nhớ anh da diết thế sao?...

5.
Long ngả mình trên ghế, phì phèo điếu thuốc và cảm thấy lòng trống trải ko tả. Nhi đã biến mất khỏi cuộc đời anh như một cơn gió. Khi nghe tin cô đã bỏ đi, anh như người mất hồn. Mặc dù cô đã từng nói lời chia tay, nhưng anh ko nghĩ ngày này lại đến sớm như vậy. Cô đi đâu và làm gì? Cô sẽ lấy Tuấn và hạnh phúc với anh ta ư? Ko, ko thể. Hơn ai hết, anh biết cô yêu anh đến nhường nào...

Đang đau khổ trong nỗi tuyệt vọng, bỗng có đứa bé chạy lại, đưa cho anh một bức thư và nhắn là của chị Nhi gửi. Long vội vàng mở ra đọc:

"Anh lại đang hút thuốc phải ko? Em đã bảo thuốc lá có hại cho sức khoẻ rồi mà. Chỉ lần này thôi đấy nhé, vì em biết anh đang giận em. Chắc anh sẽ nghĩ "Anh yêu em và ko thể để mất em" phải ko, nên chắc anh đã chạy đi tìm em như 1 thằng ngốc chứ gì?
Anh ngốc thật đấy! Em và anh ko phải hai nửa của nhau nên em có phải của anh đâu mà còn hay mất chứ? Và anh cũng ko phải của em, nên em ko thể giữ riêng cho mình. Anh là của chị Trâm - chỉ 1 mình chị ấy thôi. Vì thế, hãy quay lại với chị ấy đi, anh nhé! Đừng để tội lỗi của chúng ta thêm nặng nề và trở thành nỗi ám ảnh, được ko anh?
Hãy nhớ lại tình yêu mà anh dành cho chị Trâm. Anh đã từng yêu chị ấy mà. Tình yêu đó là rất thật, nó chỉ bị ngủ quên thôi. Nên anh hãy tìm lại nó, hãy cố gắng đánh thức tình yêu đó và quên em đi.

Em sẽ hạnh phúc, nên anh cũng phải hạnh phúc nhé!

Vĩnh biệt anh!

Thuỳ Nhi
"

6.
Vừa mở cửa, bé Hoàng đã ào vào lòng bố và tíu tít:

- Bố mới về ạ? Bố thơm con 1 cái đi!

Long bất ngờ khi thấy cậu con trai hôm nay lại nịnh mình. Anh bật cười và phút chốc quên đi nỗi buồn về Nhi. Thơm con và bế Hoàng vào nhà, anh thấy Trâm đang soạn bữa tối với những món và anh thích nhất. Thấy chồng về, Trâm nhoẻn miệng cười tươi:

- Anh về rồi à? - Rồi cô lại gần cởi áo khoác cho anh - Anh nghỉ chút rồi đi tắm nhé! - Cô ngoảnh lại nhìn bé Hoàng nháy mắt - Con có quên gì ko?

Hoàng như sực nhớ ra điều gì, cậu chạy vào bếp, bê ra 1 ly nước chanh mát đưa cho bố.

- Bố uống đi cho mát.

- Ừ, cảm ơn con nhé! - Long cười dịu dàng xoa đầu con. Anh bất chợt nhìn lên Trâm, có điều gì hình như khác ngày thường. Ko để anh hỏi, bé Hoàng ghé vào tai bố thì thầm:

- Mẹ bảo bố dạo này có chuyện buồn nên con và mẹ muốn làm bố vui. Mai cả nhà mình ra công viên chơi đi bố. Lâu lắm rồi con ko đượcc hơi bắt bóng cùng bố mà.

Nhìn đôi mắt xoe tròn trong sáng của con trai, Long bất chợt hiểu ra tất cả. Thì ra đây chính là sự quan tâm tế nhị Trâm dành cho anh. Cô cao thượng quá, và anh có xứng đáng với tình yêu của cô ko? Phải rồi, anh cần phải trở về với gia đình thực sự của mình, nơi có người vợ đảm đang, hết mực yêu thương chồng con và cậu con trai ngoan ngoãn đáng yêu. Đó mới là những gì của anh và anh cần trân trọng, bảo vệ nó.




--- END ---

Chia sẻ bài viết này
Facebook Email Delicious

0 nhận xét:

Đăng nhận xét